Trong đại dương vô vàn những thứ lấp lánh có thể hình dung ra trong trí tưởng tượng, tôi chờ đón ngôi nhà của mình trên bãi biển. Mà phải là một ngôi nhà bước chân xuống cát nhé, một ngôi nhà bờ biển chắc chắn sẽ không bắt tôi phải sang đường lúc buổi sáng khi còn ngái ngủ.
Ngày gió lạnh thổi lồng lộng trên bãi biển South Hampton, New York, tôi đứng đó, sau một tiếng đồng hồ ngồi sau xe phân khối lớn cô bạn chở lao vun vút trên làn ưu tiên của cao tốc Long Island Express, cố vơ trọn vào người cái cảm giác cô đơn của sự giàu có. South Hampton không một bóng người vào những ngày mùa đông, chỉ có những ngôi biệt thự lừng lững cạnh nhau khuất tầm mắt, những ngôi biệt thự chỉ có người ở một năm hai tháng để tận hưởng mùa hè đẹp đẽ tuyệt vời nhưng ngắn ngủi.
Ngày nắng California ấm áp rực rỡ trên bãi biển Malibu, tôi đứng đó, sau khi được các bạn đồng nghiệp dẫn đi trải nghiệm đồ ăn Iran và thăm đền thờ Ấn Độ một cách rất buồn cười, cố vơ trọn vào người cái năng lượng dào dạt được tạo ra bởi sự giàu có. Các biệt thự san sát nhau, tiến ra mép sóng, muốn lấp luôn biển. Anh bạn đang chạy bộ ngang qua vào giờ đi làm này ơi, anh bạn là tỷ phú hay là anh chàng mới mất việc?
Ngày hôm nay tôi ở đây, len lỏi giữa những ngõ ngách lắt léo trong làng chài nhỏ này dưới cái nắng oi nồng đầy mùi mằn mặn của biển. Mặc dù không biết đường nhưng tôi biết, cứ đi theo hướng dốc xuống cuối cùng sẽ ra tới biển. Người Việt Nam mình là lạ ở điểm là rất thích mở thật rộng cửa nhà, chỉ cần vừa đi vừa chú ý thò cổ vào nhìn và vểnh tai lên nghe thì sẽ có cảm giác như hàng xóm mấy chục năm lớn lên cùng nhau của mình chính là đây, cho tôi vào hát karaoke cùng với, bạn nhé!
Bờ biển ngút tầm mắt nhưng có đê bê tông chắn sóng sát bờ. Tôi tự hỏi những ngày bão biển thì ở đây sẽ như thế nào, hẳn là rất khác khung cảnh yên bình này. Cái đê bê tông lừng lững chạy ngoằn ngoèo tạo cho tôi một cảm giác nhức nhối, khó chịu vô cùng. Nó giống như một lời nhắc nhở khắc sâu vào tâm trí, rằng cuộc sống này không đơn giản và dễ chịu như bạn nghĩ, cũng giống như bạn có một ngôi nhà trong mơ trên một bãi biển thiên đường, thế nhưng chả có gì chắc chắn sẽ không có một ngày, những ngọn sóng nhẹ nhàng, mơn man bờ cát kia sẽ kéo trượt nó xuống đáy biển sâu vô tận.
Những con thuyền đánh cá dập dìu, san sát này chỉ cách khu nghỉ dưỡng nơi tôi ở một dải cát trống, thế nhưng cảm giác cách xa nhau cả một thế giới, thấy như bước chân qua một time zone, giật mình vì “Please deposit one month!”. Bờ bên này, tôi quay cuồng với những ý nghĩ mưu sinh, với những cơn bão biển, với suy nghĩ sao cho lũ trẻ con hồn nhiên vô tư chạy nhảy trên bãi cát lớn lên, ăn học thành người. Bờ bên kia, đơn giản tôi chỉ nằm sấp lưng trên cát, lo nghĩ, ôi thôi, đen cháy da mất rồi!
Bạn tôi bảo, ở sát biển nghe tiếng sóng nhiều làm người ta bị… thần kinh! Cũng lại một bạn khác của tôi bảo, gió biển thổi vài hôm là hỏng hết sạch đồ đạc. OK, vậy tôi dọn nhà mình lên vách núi trên kia nhìn xuống bãi biển này nhé!