Chút ánh sáng yếu ớt len lỏi qua những tán cây rậm rạp phía trên cao, xuyên xuống khoảng sân nhỏ vắng người trong hang đá tạo ra một thứ không gian lành lạnh, đối lập hoàn toàn với phía bên ngoài hơi có một chút ồn ào, nóng nực. Trước khi đến đây, tôi chưa từng nghĩ ở nơi này lại có cả một hệ thống hang động ngang dọc, len lỏi giữa những ngọn núi đá nhỏ được vây kín xung quanh bởi các khu dân cư đông người.
Cái cảm giác bước thật nhanh qua các khoảng không gian, từ nóng đến lạnh, từ ồn ào đến yên tĩnh, từ đông đúc đến tĩnh mịch, giống như vừa chạy xuyên qua mấy lớp cánh cửa thần kì, khiến tôi đứng đây giữa khoảng sân này, thấy mình như vừa vạch ra đám lá, bước vào xứ sở Narnia vậy. Nơi ốc đảo trên cao mát lạnh chỉ có tiếng lá rơi này dường như không có chút gì liên quan tới bãi biển Mỹ Khê rực rỡ nắng gió phía bên dưới, hay phố cổ Hội An lao xao bên dòng Thu Bồn hờ hững uốn lượn phía xa xa, chẳng như hai bờ sông Hàn nhiều chuyện vui, lại càng không như Bà Nà Hill nhiều tiếng cười.
Một tiếng dự định ghé qua lễ chùa bỗng dưng trở thành cả một buổi chiều nhiều cảm xúc. Tôi thấy mình thật từ tốn, chậm rãi, nhâm nhi tận hưởng chút khoảng không thời gian quý báu này. Tôi vẫn luôn tìm cách tạo ra cho mình những giây phút như vậy. Giữa vô vàn áp lực và mệt mỏi vây xung quanh, dành ra được một chút thời gian cho riêng mình để thả lỏng, để suy nghĩ, để thực hành mindfulness và meditation, hai thứ tôi yêu thích, là cả một nỗ lực lớn cần phải liên tục cố gắng hằng ngày. Bỗng dưng có được điều này trong một không gian đẹp quả thật bất ngờ và đáng trân trọng.
Nếu bạn thực hành mindfulness giống như tôi, sẽ thấy mình không vì một lý do gì, chọn một chiếc lá rơi đang chao liệng, đóng băng nó trong tâm trí, xoay nó 360 độ như một mô hình ba chiều trên máy tính. Sử dụng tất cả các giác quan, len lỏi tiến tới như những xúc tu, chạm vào, mơn trớn, cảm nhận, không đánh giá, không kết luận, cứ như vậy, tìm hiểu, chạm đến thế giới quan xung quanh theo một cách mà những người khác chẳng màng để ý tới. Từ đó, tôi mài sắc trí não của mình, nhìn thấy những thứ đẹp đẽ mà mọi người bỏ qua, nghĩ đến những điều thú vị mà chẳng ai quan tâm đến.
Nếu bạn thực hành meditation giống tôi, sẽ thấy mình hít thở nhẹ nhàng, để cho ý thức trôi nổi, từ đó tự khám phá và tìm hiểu chính bản thân mình. Qua thời gian, tôi nhận thấy dường như mình hướng ra bên ngoài quá nhiều, làm sao để biết người khác nghĩ gì, làm sao để hiểu được người khác, mà hiếm khi nghĩ đến chính mình, mình đã nghĩ gì, tại sao mình lại hành động như vậy, mình đã có thể làm gì khác? Dành thời gian khám phá bản thân, khai phá năng lực của chính mình, tự học hỏi và rút kinh nghiệm từ những điều nhỏ nhất đã đem lại cho tôi vô vàn năng lượng tích cực trong cuộc sống.
Vào một lúc nào đó trong buổi chiều yên ả này, bỗng dưng tôi nghĩ một chút về hành trình kiếm tìm hạnh phúc. Tự mỉm cười vì khác tất cả những hứng khởi đến từ việc sở hữu vật chất, khác tất cả những nỗ lực để xoá bớt danh sách các điều ước trong ghi chú điện thoại, dường như hạnh phúc cũng là sự tích luỹ những niềm vui nhỏ tự mình có thể tạo ra được trong tâm trí như hiện tại.
Còn rất nhiều điều khác trên con đường thực hành tâm tưởng của mình tôi vẫn đang tiếp tục khám phá. Ví thử như tôi đã luôn muốn tìm hiểu về Đạo Giáo. Ngày chơi Võ Lâm Truyền Kỳ đó, tôi như đứa trẻ vồ lấy món đồ chơi sáng bóng, trong thập nhất đại môn phái, không ngần ngại chọn ngay Võ Đang cho nhân vật của mình. Thái Cực Quyền, Thái Hoà Sơn, cái hư không lẩn khuất đâu đó trong làn gió lạnh, sự thoát tục len lỏi trong màn sương sớm huyền ảo, lần đi Võ Đang đấy, sẽ kể với các bạn sau…